Nguyên Thạch

Dâng Mẹ Việt Nam


Con đã về đây.
Giữa lòng đất mẹ.
Miền hoang vu triệu triệu oán sầu.
Tương lai về đâu ?.
Đất nước về đâu ?.
Ôm hôn đất.
Con cúi đầu cầu nguyện.
Tuổi trẻ ra đi.
Với hành trang nhiều lưu luyến.
Mẹ giọt thương đưa tiễn chẳng mong về.
Quê hương tủi hờn dặm nẻo sơn khê.
Nước mắt ly biệt nẻo đường quê yêu dấu ái.
Tuổi thanh xuân.
Con nào ái ngại.
Nơi xứ người mong gặt hái thành công.
Nỗi niềm xưa luôn vương vấn trong lòng.
Mau khôn lớn núi sông còn mong đợi.
Nơi xứ người.
Niềm tin yêu phơi phới.
Vẫn khắc ghi.
Tổ Quốc chiến sĩ hề.
Lòng nguyện lòng mai lớn trở lại quê.
Cho trọng nghĩa một lời thề năm cũ.
Con đã về.
Dẫu Tự Do chưa đơm nụ.
Nhưng trong con tim ấp ủ vô vàn.
Dẫu nơi đây triệu oán hận vạn tiếng than.
Vẫn hy vọng mai giang san tươi thắm.
Đêm nguyện cầu.
Chuông giáo đường vang xa thẳm.
Ngân chuông chùa sưởi ấm lại lòng con.
Đấng trên cao ơi.
Tổ Quốc mất hay còn.
Con bền chí sắt son lòng kiên giữ.
Quê hương tang thương.
Ai nhẫn tâm chế ngự.
Đời đảo điên đâu đạo lý thánh hiền.
Dân tôi ơi sao vẫn mãi triền miên.
Trong tăm tối muộn phiền khốn khổ.
Chiều quê hương.
Ánh vàng tia trăng đổ.
Trĩu nghẹn ngào lệ phố tang thương.
Thanh bình đâu.
Mù thẳm một con đường.
Con bật khóc ôi quê hương nhược tiểu.

Nguyên Thạch

 

Được bạn: vdn 14.3.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Dâng Mẹ Việt Nam"